Quá Trình Học Tập Rèn Luyện
Nghĩa không sinh ra trong một gia đình có nền tảng nghệ thuật, Nghĩa được tiếp xúc với diễn xuất khi ở năm cuối của trung học phổ thông, lúc đó Nghĩa đi tìm học một lớp ngắn hạn ở trường Đại Học Sân Khấu Điện Ảnh Hà Nội để làm quen với diễn xuất trước khi thi đại học.
Năm đầu mình đã không trúng tuyển được vào đại học mà chỉ nằm trong danh sách đỗ vớt của trường Cao Đẳng Nghệ Thuật, năm đó trường này lấy chỉ tiêu 38 người trong chuyên ngành diễn, Nghĩa là người có số điểm thứ 39. Sau đó may mắn họ giãn chỉ tiêu thành 40 nên Nghĩa được nhận vào học.
Thời gian đó ngoài việc học chính quy ở trường, Nghĩa cũng tham gia nhiều các lớp bên ngoài do các nghệ sĩ có tên tuổi giảng dạy, và ra ngoài nhận những tiểu phẩm ngắn trên truyền hình để làm quen trước ống kính máy quay.
.. Một nửa năm khi sau khi song song các hoạt động đó Nghĩa đã có một quyết định liều lĩnh là xin nghỉ học tại trường cao đẳng để tạo áp lực cho mình phải cố gắng đỗ vào một môi trường tốt hơn là trường đại học sân khấu điện ảnh, hoặc nếu trượt sẽ thôi học luôn.
Qua sự lỗ lực và khao khát quả nhiên năm sau phần thi của Nghĩa ở trường đại học có kết quả khá trái ngược với kết quả lần đầu. Bài thi năng khiếu được nhiều các anh chị hậu kì trong phòng thi đánh giá là bài thi tốt nhất của năm, và được chấm điểm đứng thứ 2 của năm ấy (thi năng khiếu không chỉ chấm điểm diễn mà còn chấm điểm giọng nói, ngoại hình nên xét tổng thể Nghĩa đứng thứ 2).
Trong thời gian của 1,2 năm đầu Nghĩa ra ngoài thử vai nhiều, diễn khoảng 20 tiểu phẩm, 5-6 film ngắn, 2 film dài tập, đến nỗi không thiết tha gì film ảnh nữa. Sau đó sang năm thứ 3 lười đi casting chỉ ở trường tập vai và đọc sách tìm hiểu các tuyến nhân vật, các kịch bản kinh điển – chỉ tính đến năm thứ 3 Nghĩa đã đọc khoảng hơn 100 cuốn sách về tác phẩm kịch, hướng dẫn rèn luyện cho diễn viên, tâm lý học, và tính tới thời điểm đó Nghĩa tự rèn luyện lại khoảng 3-4 lần các đơn nguyên trong diễn xuất mà mỗi diễn viên hầu hết chỉ học 1 lần trong hết quá trình đại học của họ, Nghĩa hầu như không bỏ xót bất kì vở kịch nào trong các nhà hát, có cơ hội thì đi gặp các vị thầy trong nghề để trau dồi học hỏi thêm.
Trong một thời gian rèn luyện thói quen đọc, viết. Nghĩa viết kịch bản, dàn dựng kịch, diễn một số film chiếu trong trường và được các giảng viên trong và ngoài khoa quý mến đánh giá tốt!
Thời gian này thi thoảng mình cũng đi thử một vài vai và bất ngờ là chính nhược điểm đãng trí của mình (Nghĩa học kịch bản rất kém) đã giúp mình diễn xuất mà không cần sử dụng hay phụ thuộc vào kịch bản để những lần ngẫu hứng đó khán giản và đạo diễn họ bất ngờ với khả năng diễn xuất đãng trí mà chính cá nhân Nghĩa cũng không biết đến.
…..Có lẽ Nghĩa nên chỉ kể tới đây còn lại để chính đời sống sau này viết tiếp câu chuyện còn dang dở …. Vì như thế sẽ trung thực và sống động hơn.
Cảm ơn bạn đã dành thời gian quý giá để đọc bài.
Trân trọng và cám ơn!
…………………..
Learning and Training Process
Nghia was not born into a family with an artistic background. Nghia was exposed to acting in his final year of high school. At that time, Nghia went to study a short-term class at the Hanoi Academy of Theatre and Cinema to get acquainted with acting before taking the university entrance exam.
In the first year, he was not admitted to university and was only on the shortlist of the College of Arts. That year, the school had a quota of 38 people in the acting major, Nghia was the person with the 39th score. Later, luckily, they expanded the quota to 40, so Nghia was accepted.
During that time, in addition to studying regularly at school, Nghia also participated in many outside classes taught by famous artists, and went out to receive short skits on television to get acquainted in front of the camera.
.. Half a year after paralleling those activities, Nghia made a bold decision to take a leave of absence from college to put pressure on himself to try to get into a better environment, the university of theater and cinema, or if he failed, he would drop out of school. Through his efforts and desire, the following year, Nghia’s university exam results were quite opposite to the first time. The aptitude test was evaluated by many post-production staff in the exam room as the best test of the year, and was ranked 2nd that year (aptitude tests not only score acting but also voice and appearance, so overall Nghia ranked 2nd).
During the first 1-2 years, Nghia auditioned a lot, acted in about 20 skits, 5-6 short films, 2 feature films, to the point that he was no longer interested in movies. Then in the 3rd year, he was too lazy to go to castings, just stayed at school to practice his role and read books to learn about characters and classic scripts – by the 3rd year, Nghia had read about 100 books about drama, actor training instructions, psychology, and up to that point, Nghia had retrained himself about 3-4 times on the elements of acting that most actors only learn once during their entire university years. Nghia almost never missed any plays in theaters, and when he had the chance, he went to meet teachers in the profession to learn more.
During a period of practicing reading and writing habits, Nghia wrote scripts, staged plays, acted in some films shown in school and was well-received by lecturers inside and outside the department!
During this time, I occasionally auditioned for a few roles and surprisingly, my absent-minded weakness (Nghia is very bad at studying scripts) helped me act without using or depending on the script, so that during those improvisations, the audience and the director were surprised by my absent-minded acting ability that even Nghia himself did not know about.
…..Maybe Nghia should just tell this much and let his own life in the future continue the unfinished story …. Because that way it would be more honest and vivid.
Thank you for taking the time to read the article.
Sincerely and thank you!